Nó bắt đầu có những rung động nhẹ trước cô ấy. Nó vui khi nhìn thấy cô ấy. Nó ngắm mãi một khoảnh khắc cô ấy cười, nháy mắt với nó. Nhưng nó lại cố ra vẻ như mình không có tình cảm của cô ấy.
Lần đầu gặp mặt, nó không cảm nổi hình ảnh người lớn không ra người lớn, trẻ con không ra trẻ con của cô ấy. Nó nghĩ cả cuộc đời này cũng chẳng thể yêu thương nổi người con gái đó, người hơn nó "cả một năm tuổi" và luôn bắt nó phải gọi là chị.
Sếp già khó tính, hình minh họa
Chủ động không thân thiết ngay từ đầu
Vì không thể cảm nổi, nó cũng không có ý định gần gũi hơn với người con gái đó. Nó luôn tỏ ra lạnh lùng với cô ấy. Chỉ những lúc công việc cần đến nó mới giao tiếp, còn lại thì việc ai người đấy làm, ngồi cùng phòng cả ngày cũng chẳng thấy mặt nhau, nếu không ăn cơm cùng sẽ chẳng biết ngày hôm nay người kia mặc gì, để tóc như thế nào?...
Từ không ưa trở thành ghét cay, ghét đắng
Những tưởng cứ như vậy thì những ngày sau cuộc sống trôi đi êm đềm như nó nghĩ, không ngờ, những ngày sau đó một số chuyện xảy ra khiến nó và người con gái đó phải thay đổi cách nghĩ về nhau, tình cảm cũng thay đổi một chút, từ hướng không cảm nổi đến hướng ghét cay ghét đắng.
Chuyện là, nó và cô cùng một đội, nó là cấp dưới của cô. Đội hai người đang chịu trách nhiệm phát triển một sản phẩm, nhưng thật không may là sản phẩm đó làm từ trước khi nó xuất hiện đến hiện tại đã vài năm mà vẫn không lên được, chỉ ở mức duy trì. Tệ hơn, cấp trên yêu cầu tăng giá sản phẩm để tăng lợi nhuận của các đại lý, thế là tình hình đã không tốt nay còn tệ hơn, doanh số sụt giảm không phanh, khách hàng từ chối đặt hàng.
Cô là đội trưởng, cô chịu rất nhiều áp lực sự sụt giảm doanh số này, mỗi lần đi họp với cấp trên là cô bị chất vấn rất nhiều, khiến bản thân vô cùng khó chịu. Để vực thay đổi tình hình, cô yêu cầu cả đội phải cố gắng, tìm mọi cách để tăng doanh số, suy nghĩ tất cả những ý tưởng có thể có trong đầu.
Cô là đội trưởng, cô chịu rất nhiều áp lực sự sụt giảm doanh số này, mỗi lần đi họp với cấp trên là cô bị chất vấn rất nhiều, khiến bản thân vô cùng khó chịu. Để vực thay đổi tình hình, cô yêu cầu cả đội phải cố gắng, tìm mọi cách để tăng doanh số, suy nghĩ tất cả những ý tưởng có thể có trong đầu.
Nó là người hăng hái nhất trong việc đưa ra ý tưởng, bởi từ trước đến giờ nó luôn thích việc này, nhưng nó đưa ra ý tưởng nào cũng bị cô phản đối, cô nói ý tưởng trên mây, phi thực tế, không thể thực hiện được.
Một lần, sau khi đi họp với cấp trên và bị mọi người chất vấn vì đội, có nhiều ý kiến cho rằng đội của cô làm việc không hiệu quả, nếu thấy không ổn thì cho nghỉ bớt đi. Những lời nói đó như cái tát thẳng vào mặt cô. Vì tự ái cá nhân, cô ra sức bảo vệ đội, cố gắng chỉ ra tất cả những điều đội đã làm nhưng mà chưa thực sự mang lại kết quả như mong muốn. (chi tiết này, cô không nói cho mọi người, nhưng vì đi vệ sinh vô tình đi qua phòng họp nên nó nghe thấy. Lúc đó, nó đã thấy khâm phục cô vô cùng).
Nhưng, sự việc xảy ra sau khi cô kết thúc cuộc họp và trở về với đội mới khiến nó sốc nặng. Vừa mới khâm phục cô một chút, cảm động vì cô một chút, thì mọi thứ bay mất hoàn toàn. Thiện cảm của nó về cô rơi xuống dưới mức không luôn bởi vì. Sau cuộc họp, cô trở về, mặt giận giữ, "buông lời cay đắng" trách mắc toàn đội. Cô nhận tất cả những ý tưởng nhóm đã thực hiện là của mình và cho rằng tất cả đều bị động, không làm gì cả, chỉ biết ăn theo cô.
Vì tất cả không ai phản ứng gì, nên cô chỉ từng người mà trách phạt. Đến lượt nó, cô đánh giá nó đưa ra nhiều ý tưởng nhưng không có ý tưởng nào mang đến giá trị cả. Với cô nó là người nông cạn, khi nói không hề suy nghĩ, chỉ nghĩ xong là nói, không cân nhắc xem việc đó có nên làm hay không? Việc đó có đem lại rủi ro cho công ty hay không? Việc đó có khiến công ty tiêu tốn chi phí vô ích...
Nghe cô nói đến đâu, nó cảm giác như bị tát đến đó. Trước khi đến làm việc tại công ty, ở công ty cũ nó là một người mang tiếng thông minh, làm gì cũng được tán dương. Hơn thế, tất cả những ý tưởng nó đưa ra đều đã được chính nó trải nghiệm, đo kết quả và nhận thấy hiệu quả. Vậy mà, cô lại nói...
khác gì nó bất tài, vô dụng.
Từ lúc này, nó ghét cô đến chạm đáy, một chút cảm tình cũng không còn. Nó cũng tiện thể đánh giá cô là người nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, yếu kém, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình.... Nhưng với tự tôn của nó, nó không có ý định nghỉ việc, chỉ là sẽ ở lì đó mà làm, mà chứng minh cho cô thấy cô cần phải nhìn lại về nó.
Một lần, sau khi đi họp với cấp trên và bị mọi người chất vấn vì đội, có nhiều ý kiến cho rằng đội của cô làm việc không hiệu quả, nếu thấy không ổn thì cho nghỉ bớt đi. Những lời nói đó như cái tát thẳng vào mặt cô. Vì tự ái cá nhân, cô ra sức bảo vệ đội, cố gắng chỉ ra tất cả những điều đội đã làm nhưng mà chưa thực sự mang lại kết quả như mong muốn. (chi tiết này, cô không nói cho mọi người, nhưng vì đi vệ sinh vô tình đi qua phòng họp nên nó nghe thấy. Lúc đó, nó đã thấy khâm phục cô vô cùng).
Nhưng, sự việc xảy ra sau khi cô kết thúc cuộc họp và trở về với đội mới khiến nó sốc nặng. Vừa mới khâm phục cô một chút, cảm động vì cô một chút, thì mọi thứ bay mất hoàn toàn. Thiện cảm của nó về cô rơi xuống dưới mức không luôn bởi vì. Sau cuộc họp, cô trở về, mặt giận giữ, "buông lời cay đắng" trách mắc toàn đội. Cô nhận tất cả những ý tưởng nhóm đã thực hiện là của mình và cho rằng tất cả đều bị động, không làm gì cả, chỉ biết ăn theo cô.
Vì tất cả không ai phản ứng gì, nên cô chỉ từng người mà trách phạt. Đến lượt nó, cô đánh giá nó đưa ra nhiều ý tưởng nhưng không có ý tưởng nào mang đến giá trị cả. Với cô nó là người nông cạn, khi nói không hề suy nghĩ, chỉ nghĩ xong là nói, không cân nhắc xem việc đó có nên làm hay không? Việc đó có đem lại rủi ro cho công ty hay không? Việc đó có khiến công ty tiêu tốn chi phí vô ích...
Nghe cô nói đến đâu, nó cảm giác như bị tát đến đó. Trước khi đến làm việc tại công ty, ở công ty cũ nó là một người mang tiếng thông minh, làm gì cũng được tán dương. Hơn thế, tất cả những ý tưởng nó đưa ra đều đã được chính nó trải nghiệm, đo kết quả và nhận thấy hiệu quả. Vậy mà, cô lại nói...
khác gì nó bất tài, vô dụng.
Từ lúc này, nó ghét cô đến chạm đáy, một chút cảm tình cũng không còn. Nó cũng tiện thể đánh giá cô là người nông cạn, tầm nhìn hạn hẹp, yếu kém, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình.... Nhưng với tự tôn của nó, nó không có ý định nghỉ việc, chỉ là sẽ ở lì đó mà làm, mà chứng minh cho cô thấy cô cần phải nhìn lại về nó.
Sự thay đổi nhờ một chuyến đi
Trước khi sự việc xảy ra, phòng nó có lên kế hoạch đi du lịch để tăng thêm tình cảm giữa mọi người. Đến thời điểm hiện tại nó vô cùng muốn hủy chuyến đi đó, nhưng vì đã đặt vé trước, trả tiền vé máy bay rồi nên nó đành bấm bụng đi, nhưng biết chắc rằng chuyến đi sẽ chẳng thể nào vui được.
Đúng là người tính không bằng trời tính, mọi dự đoán của nó đều thay sai bét. Trong chuyến đi, cô thay đổi hoàn toàn, không còn là một bà Sếp khó tính, mà là cô gái thân thiện, một trưởng đoàn quan tâm đến những người khác, lo lắng cho người khác, vì người khác mà lo nghĩ, vì người khác mà hi sinh sở thích cá nhân để tất cả mọi người được vui vẻ.
Đúng là người tính không bằng trời tính, mọi dự đoán của nó đều thay sai bét. Trong chuyến đi, cô thay đổi hoàn toàn, không còn là một bà Sếp khó tính, mà là cô gái thân thiện, một trưởng đoàn quan tâm đến những người khác, lo lắng cho người khác, vì người khác mà lo nghĩ, vì người khác mà hi sinh sở thích cá nhân để tất cả mọi người được vui vẻ.
Từ những việc làm đó, nó nhìn thấy một góc khác của cô ấy, một người con gái đáng được trân trọng. Và bất chợt, có một lúc nào đó trong chuyến đi, nó bị say bởi nụ cười của cô, nụ cười tinh nghịch, đáng yêu, và đầy ngọt ngào. Nó ước rằng, có thể nhìn thấy nụ cười đó mỗi ngày.
Sau chuyến đi
Chuyến đi kết thúc, tất cả trở về với cuộc sống thường ngày, công việc hàng ngày, áp lực hàng ngày. Cô quay về làm bà Sếp khó tính với nhiều áp lực, suy tư, còn nó vẫn là một tên ngốc, năng động, hay đưa ra những ý tưởng điển rồ. Nhưng sau lần bị la trước, nó không còn nói nhiều, cũng không đưa ra những ý tưởng như trước, nó chỉ âm thầm quan sát, nói những điều cần thiết và hầu hết là làm theo ý kiến của cô. Còn cô thì, tự mình đưa ra những quy định, những ý tưởng và yêu cầu mọi người làm theo.
Sau chuyến đi, nó chịu trách nhiệm làm clip cho nhóm nên nó giữ hết tất cả hình nhóm. Về nhà, nó háo hức mở tất cả hình nhóm nhưng chủ yếu là nhìn hình của cô. Nó ngắm cô mỗi ngày và ước cô ở trên công ty cũng giống như cô ở chuyến đi, hiền dịu, dễ chịu. Nhưng thực tế đâu có giống như ước mơ.
Không thay đổi nhiều, nhưng có lẽ chuyến đi cũng đã tạo ra những chuyển biến nhỏ. Rào cản nó tự vạch ra giữa mình và cô đã không còn nữa, đôi khi đang làm mà vì muốn thấy khuôn mặt của cô cũng bất chợt ngó qua chỗ cô ngắm nhìn một chút, rồi tự bật cười một mình như tế ngốc. Khi ăn cơm cũng cố gắng nói chuyện với nhau nhiều hơn, cô kể chuyện nó cũng góp vui vài câu chứ không im nặng như trước.
Tuy nhiên, có một chuyện tuyệt nhiên không thay đổi, đó là khi đụng đến công việc, nó vẫn giữ suy nghĩ rằng cô có tầm nhìn hẹp, cần phải học thêm nhiều thứ. Điều tích cực duy nhất nó nghĩ về cô đó là: cô còn nhỏ, còn có thể học để thay đổi.
Sinh nhật cô
Cô vốn nổi tiếng là thoáng và thích đi chơi, nên sinh nhật mình cô thuê một căn hộ sang trọng có hồ bơi tại trung tâm quận nhất để tất cả mọi người đến chơi, nghỉ ngơi, uống bia... Mang tiếng là chơi lớn, nhưng nội dung chơi lại vô cùng lành mạnh, chỉ là cô muốn thay đổi không khí, muốn được tổ chức sinh nhật cùng những người bạn ở nơi sang trọng, có cảnh đẹp... cũng là muốn khoe mẽ một chút về bản thân.
Vì biết, đi chơi là cô sẽ rất khác nên nó hoàn toàn thoải mái trong chuyến đi này. Nó tự cho mình cảm quyền nói chuyện với cô nhiều hơn, thân thiện với cô hơn. Bên cạnh đó, nó cũng tự âm thâm chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô, không hẳn vì thích cô, mà chỉ là nó thích làm những thứ kiểu như vậy.
Món quà âm thầm đó, đã làm thay đổi mọi thứ. Là bước nhảy giữa mối quan hệ của hai người.
Nhận được quà, cô cảm động, có cái nhìn khác biệt về nó. Còn nó, lại ngây ngất trước nụ cười của cô, nụ cười ngọt ngào mà chỉ khi đi chơi mới thấy.
Và...
Thời điểm hiện tại, ngay tại lúc này, tất cả ở trong phòng karaoke nó chẳng uống gì mà cũng say ngất trước nụ cười của cô, giọng hát của cô. Nó cảm giác, hình như đã yêu cô mất rồi!
P/s: Đây là câu chuyện sến nhất Béo từng viết, chắc là thử trường phái mới. Chuyện này mình dựa trên câu chuyện thật của đứa bạn... nên có thể bạn sẽ thấy nó không xạo quá nhiều. Nếu thấy hay thì ủng hộ nhiệt tình để tôi viết thêm nhiều chuyện khác nhé!
Bật cười: văn phong cứng mà kể chuyện sến, đúng là rất không hợp.
Sau chuyến đi, nó chịu trách nhiệm làm clip cho nhóm nên nó giữ hết tất cả hình nhóm. Về nhà, nó háo hức mở tất cả hình nhóm nhưng chủ yếu là nhìn hình của cô. Nó ngắm cô mỗi ngày và ước cô ở trên công ty cũng giống như cô ở chuyến đi, hiền dịu, dễ chịu. Nhưng thực tế đâu có giống như ước mơ.
Không thay đổi nhiều, nhưng có lẽ chuyến đi cũng đã tạo ra những chuyển biến nhỏ. Rào cản nó tự vạch ra giữa mình và cô đã không còn nữa, đôi khi đang làm mà vì muốn thấy khuôn mặt của cô cũng bất chợt ngó qua chỗ cô ngắm nhìn một chút, rồi tự bật cười một mình như tế ngốc. Khi ăn cơm cũng cố gắng nói chuyện với nhau nhiều hơn, cô kể chuyện nó cũng góp vui vài câu chứ không im nặng như trước.
Tuy nhiên, có một chuyện tuyệt nhiên không thay đổi, đó là khi đụng đến công việc, nó vẫn giữ suy nghĩ rằng cô có tầm nhìn hẹp, cần phải học thêm nhiều thứ. Điều tích cực duy nhất nó nghĩ về cô đó là: cô còn nhỏ, còn có thể học để thay đổi.
Sinh nhật cô
Cô vốn nổi tiếng là thoáng và thích đi chơi, nên sinh nhật mình cô thuê một căn hộ sang trọng có hồ bơi tại trung tâm quận nhất để tất cả mọi người đến chơi, nghỉ ngơi, uống bia... Mang tiếng là chơi lớn, nhưng nội dung chơi lại vô cùng lành mạnh, chỉ là cô muốn thay đổi không khí, muốn được tổ chức sinh nhật cùng những người bạn ở nơi sang trọng, có cảnh đẹp... cũng là muốn khoe mẽ một chút về bản thân.
Vì biết, đi chơi là cô sẽ rất khác nên nó hoàn toàn thoải mái trong chuyến đi này. Nó tự cho mình cảm quyền nói chuyện với cô nhiều hơn, thân thiện với cô hơn. Bên cạnh đó, nó cũng tự âm thâm chuẩn bị một món quà đặc biệt cho cô, không hẳn vì thích cô, mà chỉ là nó thích làm những thứ kiểu như vậy.
Món quà âm thầm đó, đã làm thay đổi mọi thứ. Là bước nhảy giữa mối quan hệ của hai người.
Nhận được quà, cô cảm động, có cái nhìn khác biệt về nó. Còn nó, lại ngây ngất trước nụ cười của cô, nụ cười ngọt ngào mà chỉ khi đi chơi mới thấy.
Và...
Thời điểm hiện tại, ngay tại lúc này, tất cả ở trong phòng karaoke nó chẳng uống gì mà cũng say ngất trước nụ cười của cô, giọng hát của cô. Nó cảm giác, hình như đã yêu cô mất rồi!
P/s: Đây là câu chuyện sến nhất Béo từng viết, chắc là thử trường phái mới. Chuyện này mình dựa trên câu chuyện thật của đứa bạn... nên có thể bạn sẽ thấy nó không xạo quá nhiều. Nếu thấy hay thì ủng hộ nhiệt tình để tôi viết thêm nhiều chuyện khác nhé!
Bật cười: văn phong cứng mà kể chuyện sến, đúng là rất không hợp.
Comments
Post a Comment